Cho mình, và cho những “ly thuỷ tinh dày” đang tự trám vết xước ngoài kia.
Em ước gì mình đã không mạnh mẽ
Một lần thôi được ngã giữa vòng tay
Không cần giỏi, không cần luôn đúng lúc
Chỉ cần ai ở cạnh lúc hao gầy.
Em ước gì có khi nào được phép
Buông mọi vai – chẳng phải gắng ngoan cường
Gió từng quất, em từng không bật khóc
Chỉ mong giờ được phép buồn bình yên.
Em mảnh chỉ vướng vào trăm ánh mắt
Mà ai nhìn cũng nghĩ: một em ngoan
Giá có ai chạm vào tim thật khẽ
Nói một lời: “Em mỏi, ngồi xuống, thương.
Những đêm vắng, em nằm nghe tim rỗng
Gối bên mình chỉ lặng tiếng hư hao
Gương buổi sớm soi gương mặt quen thuộc
Mà chính em cũng thấy lạ trong lòng.
Đã có lúc tưởng mình đang được hiểu
Hóa ra là sự vắng mặt rất quen
Có vòng tay từng là nơi trú ngụ
Giờ quá hẹp cho một em lớn dần.
Người ta nghĩ: Thuỷ tinh dày chẳng vỡ
Là trong suốt, thông tuệ lẫn kiên cường
Em gồng gánh, sợ làm ai thất vọng
Rồi ấm ức trong chính dáng vững bền.
Giá một lần không phải người kiên cường
Không vì thương mà ôm hết đoạn đường
Đừng một mình quét dọn từng tan vỡ
Rồi tự khâu tim rách lại bằng tay.
Em đã ước mình chưa từng mạnh mẽ
Để ai đó thấy hết những vết đau
Nhưng mạnh mẽ là buông từng hơi thở
Cho chính mình dịu lại những hư hao.